Phút nhắm mắt đưa chân của phận gái massage
Người ta đồn rằng, lấy con gái miền Tây làm vợ chỉ sướng bề nổi vì con gái miền Tây cô nào cũng khéo léo, xinh xắn, ngọt ngào cả về nghĩa đen và nghĩa bóng; nhưng về mặt nữ công gia chánh, chăm sóc gia đình, đức hy sinh thì như một sự khiếm khuyết của cuộc đời không mấy điều hoàn hảo.
Ảnh minh họa
Vậy mà khi tôi gặp em, cô gái miền Tây đúng nghĩa và lắng nghe những câu chuyện về "một thời phiêu dạt" của em, tôi lại có một cách khác để suy nghĩ về những điều mà xã hội định kiến về gái miền Tây!
"Dạt đâu phải là một cái tội phải không chị”
Cách đây sáu năm, tôi gặp em ở một quán bia nhậu trên đường Lê Trọng Tấn (Hà Nội). Khi đó, tôi còn là một sinh viên năm nhất, hứng khởi với công việc làm thêm là order (người ghi món ăn khách gọi và tính tiền ở các quán ăn, nhậu - PV) theo ca. Em xuất hiện trước mắt chúng tôi với sự ngây thơ, trong sáng nằm trong đôi mắt to tròn và hàng mi cong vút. Nước da trắng, dáng cao, mái tóc thả bồng bềnh, thoạt nhìn em bước vào quán, mấy thằng con trai chạy bàn thi nhau "le ve" xoắn quanh, tưởng vị khách VIP nào đó. Nhưng em đã làm tất cả chúng tôi sững sờ ngạc nhiên khi dáng vẻ đài các của một tiểu thư tìm đến quán nhậu để... xin việc làm. Em cũng xin làm order giống tôi, mà rất lạ, em không cần lương, chẳng cần phụ cấp. Cái giọng thỏ thẻ của em rất kiệm lời với những "đồng nghiệp" như chúng tôi.
Bình thường, em chỉ đến quán làm hết ngày rồi về, chăm chú quan sát, ghi chép, giao tiếp với ông bà chủ và khách hàng. "Trích chéo" duy nhất chúng tôi có về em là cô bé sinh năm 1993 (lúc đó em 14 tuổi), bề ngoài không tì vết, đến từ An Giang, có cái tên rất lạ: Thiều Hoa. Tôi nhớ khi đó, em làm ở quán được chừng hai tháng thì bỗng dưng biến mất và dù có tò mò đến mấy, nhân viên chúng tôi cũng không thể biết gì thêm về cô bé miền Tây đẹp không tì vết.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét