Tháng
12 - bây giờ ra phố, không khí Giáng Sinh đang chộn rộn, từng đợt gió lạnh lao
xao. Bất chợt thấy lòng mình xốn xang quá đỗi. Cuộc đời thì dài như một câu
kinh trong lời nguyện ước. Lâu rồi, mỗi khi chạm phím, những con chữ không còn
chi chít ở đó, chỉ là một khoảng không trắng lòa. Đã từng tự ủi an mình rằng, bởi
vì mùa Đông nên ta đủ nồng nàn để yêu thương ai đó, để chia xa ai đó mà cô độc
một mình, chỉ là hờ tạm thôi, cho đi hết một mùa Đông dài hun hút. Phía ngoài
kia nắng lên, đôi môi vẫn là đốm lửa ấm áp nhất của một cuộc tình, vòng tay vẫn
là nơi cất giữ biết bao điều vụn vặt...
Con
người, nếu lúc nào đó mà có thể yêu được thì nên yêu một cách nồng nàn. Sai lầm
cũng được, ngộ nhận cũng được, ủi an cũng được, đôi khi mình cẩn bỏ mặc những
thương tổn để có một điểm tựa mơ hồ bấu víu.
Lời
bài hát "Hãy quên anh đi, như trong một bài hát buồn...", bây giờ vẫn
nghe những bài hát buồn dịu dàng như thế, ngồi giữa mùa Đông, nhìn mải miết vào
bầu trời xanh vời vợi, thấy mình chỉ là một áng mây trắng, trôi bềnh bồng, rồi
tan biến, rồi hội ngộ một tình nhân khác ở chân trời vô định nào đó.

Người
ta được sinh ra, để rồi sử dụng quyền năng đó để làm đau nhau. Dạo này vẫn phải
trở dậy từ lúc đêm về sáng, tự dưng thấy mỏi mệt, tự dưng thấy mình chẳng còn đủ
sức để bước đi. Mỗi buổi sáng, đứng tựa cửa, nhìn ra bên ngoài, gió rít từng đợt,
mũi vẫn sụt sùi vì lạnh, thấy mình chẳng còn lại gì ngoài hai bàn tay mỏi, vậy
mà vẫn chẳng chạm được vào bất cứ thứ gì. Mọi thứ xa xôi như một giấc mơ dài tiếp
nối nhau.
Nếu
khi mà buồn quá, vẫn có thể viết đôi dòng cho mình thì tốt hơn nhỉ, như mình tự
lấy tay mình ôm lấy mình, tự lấy tay mình lau khô những giọt nước hôi hổi nóng
rơi trên má mình. Mùa Đông vậy đủ ấm áp rồi phải không?
Đừng
chạm vào, đừng biệt ly, đừng để lại trong nhau những vết thương hằn sâu trong
ký ức.
….. mùa Đông tiếp nối những mùa Đông cũ thôi …..
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét